Có những ngày, lòng chênh vênh như chiếc lá rơi giữa khoảng trời lộng gió. Chúng ta đi qua thanh xuân với những hoài bão rực rỡ, nhưng cũng có lúc thấy mình lạc lối giữa dòng đời, chẳng biết nên tiến về đâu hay quay lại từ đâu. Cảm giác chơi vơi ấy có lẽ ai cũng từng trải qua, chỉ là ta có dám chấp nhận nó hay không.
Chênh vênh là khi ta đứng giữa lưng chừng ước mơ và thực tại, giữa kỳ vọng và thất vọng, giữa những điều ta mong muốn và những gì cuộc sống ban tặng. Đôi khi, ta tự hỏi: “Mình đang làm gì? Mình có thực sự hạnh phúc không?” và chẳng tìm được câu trả lời ngay lập tức. Những ngày như thế, lòng ta nhẹ bẫng, nhưng cũng nặng nề theo một cách rất riêng.
Có những buổi chiều, ta ngồi bên ô cửa sổ, nhìn ánh hoàng hôn dần buông mà lòng không biết đang nhớ ai, nhớ điều gì. Có những đêm dài, ta thao thức với những suy nghĩ miên man về tương lai, về con đường phía trước. Chênh vênh không đáng sợ, đáng sợ là ta không dám đối diện với nó, không dám thừa nhận rằng mình đang mất phương hướng, đang cần một khoảng lặng để hiểu mình hơn.
Nhưng rồi, chênh vênh cũng chỉ là một khoảnh khắc của cuộc đời. Như con sóng ngoài biển khơi, dù có vỡ òa, tan ra, cũng sẽ gom mình lại để tiếp tục hành trình. Ta cũng vậy, sẽ có những lúc tưởng chừng như chẳng thể đi tiếp, nhưng rồi vẫn mạnh mẽ bước lên, vẫn tìm thấy ánh sáng phía cuối con đường.
Hãy cho mình quyền được chênh vênh, để từ đó học cách chậm lại, học cách lắng nghe lòng mình và tìm ra hướng đi đúng. Hãy tin rằng, mỗi bước chân ta đi, dù là trong vô định, cũng sẽ đưa ta đến một nơi nào đó xứng đáng. Và một ngày nào đó, ta sẽ hiểu rằng chênh vênh không phải là dấu chấm hết, mà chỉ là một đoạn nghỉ trong bản nhạc cuộc đời.